Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Bình thản và mệt mỏi. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Bỗng chị bị tuột mất dép. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Họ nỗ lực vì điều đó. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Chỉ có con mèo không ngược. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.